Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng
Phan_10
"Có lẽ chúng ta có thể xem xét lại từ nhà máy đầu tiên, những nhà máy này toàn bộ đều là nhà máy hóa chất, hơn nữa địa điểm bị nổ bom đều ở khu A, nói cách khác, toàn bộ các nhà máy hóa chất ở khu A đều có thể trở thành mục tiêu gây án lần sau của bọn lưu manh, cho nên chúng ta chỉ cần lưu ý những nhà máy đó, âm thầm lần theo dấu vết là được!"
Cody rất tỉnh táo phân tích tình hình, đầu óc linh hoạt, năng lực phân tích mạnh mẽ khiến Sính Đình không khỏi âm thầm bội phục.
"Vậy bây giờ chúng ta phải đi theo dõi hung thủ!" Sính Đình đứng dậy, Cody gọi cô lại:
"Chúng ta có thể phái người đảm nhiệm hay không? Vừa xuống máy bay, trước nghỉ ngơi đã!"
Cody nhìn quầng thâm ở khóe mắt cô, rõ ràng là nghỉ ngơi không đầy đủ, lại nói bây giờ cũng đã hơn một giờ đêm rồi !
Bọn lưu manh vừa làm nổ tung một nhà máy, hiện tại anh cũng muốn có chút thời gian đi bố trí!
"Tôi không mệt, chúng ta tiếp tục thảo luận, tôi nghĩ nhất định sẽ có chỗ sơ hở!"
Sính Đình vừa nghĩ tới những nhân viên an ninh bị nổ bom chết, trong lòng liền khó chịu, những hung thủ giết người liên hoàn chính là biến thái như vậy, hoàn toàn không coi mệnh người là quan trọng!
"Cần phải duy trì thể lực thật đầy đủ, ngày mai chúng ta phải xuống mấy nhà máy xem một chút, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Cody nhẹ nhàng nói, Sính Đình còn muốn nói điều gì, nhưng dù sao Cody cũng là cấp trên, mà mình bây giờ thật sự là mệt chết đi, đều do Mạc Thiên Kình, nếu không phải do anh, cô cũng sẽ không mệt như vậy!
Nhưng khi nhắc tới Mạc Thiên Kình, cô cũng không biết con lợn giống kia đang làm gì!
Trở lại khách sạn, Sính Đình chỉ tắm sơ một cái liền nằm xuống, thật mệt chết đi!
Đặt Ngươi* trong lòng tay thành khẩn thắp nén hương
Chỉ một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luân
không cần da diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần,
yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng
Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi*
Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của người dừng lại
Xin ban cho ta sức mạnh vô hạn của tình yêu và được yêu
Để ta có thể an tâm suy nghĩ dưới gốc Bồ Đề. . . . . .
Để người ngự trong tim ta, cùng nhau nắm tay,
Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho ta,
Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương thân. . . . . .
(Tên bài hát: Cung dưỡng ái tình – Dương Mịch)
http://chiasenhac.com/hd/video/c-video/ ... 02906.html
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sính Đình buồn bực với tay lấy di động, lại là một số điện thoại lạ hoắc?
"Alo, tôi là Ngọc Sính Đình!"
Sính Đình rất lễ phép trả lời, khiến Mạc Thiên Kình thoáng mỉm cười.
"Sính Đình, là anh!"
Giọng nói trầm thấp lập tức khiến Sính Đình chợt phản ứng kịp, hét lớn: "Mạc Thiên Kình, làm sao anh lại biết số của tôi?
cô cũng không nhớ mình điện thoại cho anh lúc nào, làm sao anh lại biết số điện thoại của mình?
Mạc Thiên Kình cười thật thấp, không phải cô rất thông minh sao, anh không biết cầm điện thoại di động của cô copy số điện thoại sao?
Hơn nữa, chung sống lâu như vậy, đến cả số điện thoại cũng không lấy được, chẳng phải là quá tệ sao!
"Anh lấy số lúc em còn ngủ. Sính Đình, có nhớ anh không?"
Anh rất nhớ cô, từ lúc cô đi đến bây giờ, trong đầu toàn bộ đều là hình bóng của cô .
"không có, tôi làm sao có thời giờ để nhớ anh!"
Sính Đình không chút nghĩ ngợi đã nói, vẻ mất mát lập tức hiện trên mặt Mạc Thiên Kình.
cô ở chỗ này lo điều tra vụ án, ngay cả ngủ cũng không có thời gian, làm sao có thời giờ nhớ đến anh, hơn nữa, anh là cái loại chim nhỏ, tại sao phải nhớ anh!
Sính Đình mắng thầm trong lòng, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người "này nọ í é í é" cùng nhau, tình cảm rất mãnh liệt. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, anh đã ngủ chưa?"
Sính Đình chờ cả ngày, Mạc Thiên Kình cư nhiên không có lên tiếng, cô chỉ có thể gọi, chỉ nghe “bùm” một tiếng súng vang lên, dọa cô giật nảy người.
"Mạc Thiên Kình, anh làm sao vậy!"
Chương 45: sính đình anh nhớ em lắm
Tiếng súng quen thuộc vang lên khiến Sính Đình lập tức cảnh giác, trong đầu hiện lên lời nói của Mạc Thiên Kình, Hắc Lang sẽ đến, tính toán thời gian, hình như Hắc Lang mấy ngày qua đã ở đó rồi, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy?
"Mạc Thiên Kình, anh phải giữ lại mạng sống cho tôi. . . . . ."
Sính Đình còn chưa nói xong, điện thoại của Mạc Thiên Kình đã cúp rồi, chỉ truyền đến âm thanh “tút tút. . . . .’ Tim Sính Đình như muốn vọt lên khỏi cổ họng, Hắc Lang đánh lén, Mạc Thiên Kình sẽ không có chuyện gì chứ?
Trong lòng bất ổn, Mạc Thiên Kình cũng thiệt là, anh không phải thượng tướng sao? không phải đã cài đặt vệ tinh theo dõi Hắc Lang sao? Làm sao lại bị Hắc Lang đánh lén!
Càng nghĩ trong lòng càng thấy lo lắng, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì sao? Thiệt là, biết rõ Hắc Lang sắp hành động, lại còn gọi điện thoại cho cô, chỗ chết người nhất chính là làm hại cô lo lắng gần chết. . . . . .
Sính Đình buồn bực hỏi mình, mình tại sao phải lo lắng cho anh, anh là cái khỉ gì?
Nhưng. . . . . .
cô thật vẫn rất lo lắng a! Tiếng súng, không biết có thể gặp chuyện không may hay không, chân của anh hình như chưa có hoàn toàn bình phục?
Nhưng đêm đó lại mạnh mẽ như vậy, cũng "này nọ í é í é" bảy tám lần, cũng khỏe rồi, phải không?
Trong lòng Sính Đình phân tích rồi lại phân tích, thật kinh khủng, vậy mà cô lại mất ngủ!
"Nâng niu em trong lòng bàn tay. . . . . ."
Điện thoại di động lại kêu lên, Sính Đình vội vàng cầm lên, hỏi gấp: "Mạc Thiên Kình, anh có bị thương không?"
Bên trong truyền đến tiếng xe cảnh sát kêu to. . . . . .
Trái tim nhỏ của Sính Đình đã nhảy ra khỏi miệng, gọi Mạc Thiên Kình rất mạnh mẽ, tốc độ rất mau lẹ nha!
thì ra là người phụ nữ của anh cũng quan tâm tới anh như vậy, trong lòng nhất thời ngọt như mật, nụ cười mỉm nơi khóe miệng lập tức trở nên tươi rói!
"Mạc Thiên Kình, đang nói chuyện với anh đấy, anh không có chết chứ?"
Sính Đình không thấy anh trả lời, vội vàng nói to, Mạc Thiên Kình nhíu mày lại, không vui hỏi.
"Ngọc Sính Đình, em hi vọng anh chết như vậy sao, anh chết để cho em vui vẻ tái giá hả?"
Tâm trạng vui sướng vừa rồi liền biến mất hoàn toàn!
không ngờ lại có cướp bóc, cướp tới nhà anh, lại còn gan to đeo súng, hắn tới rất đúng lúc để anh luyện tập.
"không phải, tôi chỉ hỏi thế thôi, ai bảo anh nửa ngày cũng không lên tiếng!"
Sính Đình nói có chút uất ức , cô sắp bị hù chết rồi, ai bảo anh nửa ngày cũng không nói một tiếng nào, làm sao cô không đoán mò được chứ, huống chi, tiếng còi cảnh sát bên đó cũng vang lên, bảo cô không sợ sao được!
Mạc Thiên Kình nghe giọng của cô có chút uất ức, lập tức trở nên mềm nhũn.
"không việc gì, chỉ là có người muốn ăn cướp nhà chúng ta, anh đã giải quyết hắn, cảnh sát bây giờ đang làm hồ sơ!"
Mạc Thiên Kình nói xong, nghe thấy Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, nụ cười khóe miệng lại càng rộng hơn.
"A, vậy thì tốt!"
Lo lắng trong lòng Sính Đình cũng buông lỏng xuống, Mạc Thiên Kình biết cô nhất định đã bị dọa sợ, dịu dàng điềm tĩnh nói.
"Bên đó có máy vi tính hay không, chúng ta nói chuyện qua video một chút, anh rất nhớ em!"
âm thanh rất ngọt, rất dịu dàng, khiến cho Sính Đình sắp chết chìm trong đó.
"Xử lý tốt mọi chuyện của anh đi rồi hãy nói, ngày mai em còn phải phá án, tối nay phải ngủ sớm!"
Bĩu môi, hừ. . . . . . Lời ngon tiếng ngọt, cô mới không bị mắc lừa, muốn dụ dỗ cô sao?
Bọn họ mới tách ra, hơn nữa không có tình cảm gì nha, mẹ nó, không phải. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, cái tên cầm thú này, 8000 năm chưa chạm qua phụ nữ, cầm thú!"
Tức không nhịn nổi, Sính Đình lớn tiếng quát, hoàn toàn không biết âm thanh của mình lớn tới cỡ nào, Mạc Thiên Kình cau mày, tại sao lại mắng anh rồi?
"Ngọc Sính Đình, anh nhớ em, có cái gì không đúng sao? Em là vợ tương lai của anh, anh nhớ em, em có cần phải tức giận lớn như vậy không?"
thật là có chút không hiểu, anh nhớ cô, chẳng lẽ cũng có lỗi sao, Mạc Thiên Kình nhìn máy vi tính, không phải trong này đều nói, phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt sao? Chẳng lẽ sai rồi?
Chương 46: vì câu nói của em
Sính Đình nổi giận đùng đùng, đỏ từ mặt la đến cổ, may mắn Mạc Thiên Kình không nhìn thấy, "Mạc Thiên Kình, anh nói đi, tại sao anh nhớ tôi?"
Bọn họ chỉ là có quan hệ thân thể, chung đụng mười lăm ngày, chẳng lẽ sẽ có tình cảm gì sao?
không phải là muốn thân thể cô chứ còn gì nữa!
Mạc Thiên Kình ở bên kia còn không kịp phản ứng, câu hỏi này của Ngọc Sính Đình là có ý gì, cau mày, nheo mắt.
"Anh. . . . . ."
Nhớ cô còn phải tại sao nữa sao? Anh chỉ là nhớ cô, muốn nhìn thấy cô, chẳng lẽ cũng không được?
Nghe giọng điệu của cô, hình như đối với việc anh nhớ cô cô rất bất mãn, chẳng lẽ là. . . . . .
"Ngọc Sính Đình, có phải em ở bên đó cùng Cody liếc mắt đưa tình?"
Nếu không tại sao khi anh nói anh nhớ cô, cô lại tức giận như vậy, tuyệt đối là có vấn đề, trong lòng Mạc Thiên Kình lập tức rất khó chịu, giọng nói cũng hơi quá khích rồi.
Sính Đình nghe anh hỏi , thiếu chút nữa muốn phun lửa, giận dữ hét lên: "Mạc Thiên Kình, cái đồ cặn bã này, tôi và Cody liếc mắt đưa tình lúc nào, con mắt nào của anh nhìn thấy, anh không cần ở đó mà vũ nhục tôi, nếu không tôi không khách khí với anh đâu!"
thật đáng ghét!
Lỗ mũi Sính Đình như muốn bốc lửa, tên Mạc Thiên Kình này, anh ta cho mình là ai chứ, cư nhiên can thiệp vào chuyện riêng của cô, tồi tệ nhất là lại còn nói cô câu tam đáp tứ, cô câu tam đáp tứ với Cody lúc nào, cô chỉ ở đây ngủ, cô câu người nào đáp người nào!
Mạc Thiên Kình biết cô tức giận, hít sâu một hơi, liếc nhìn máy vi tính, đối với phụ nữ phải dỗ dành. . . . . .
Đúng, chính là như vậy, dụ dỗ. . . . . .
"Được rồi, được rồi, xem như anh không đúng được chưa, đừng nóng giận, anh vừa hết bận đã gọi điện thoại cho em, không phải là sợ em lo lắng sao? Ai bảo em, anh nói nhớ em, em lại có ý kiến lớn như vậy làm gì, chúng ta là vợ chồng, nhớ em không phải là rất bình thường sao?"
Bây giờ bọn họ đang trong giai đoạn yêu, anh cũng không muốn sau khi kết hôn, cô trách cứ anh không có chút lãng mạn nào, không có cảm giác yêu!
"Cái gì mà xem như anh không đúng, vốn chính là anh không đúng!"
Sính Đình nổi giận quát, còn không đợi Mạc Thiên Kình tiếp tục mở miệng, cô lại quát: "Mạc Thiên Kình, tôi còn chưa đồng ý cùng anh kết hôn, đừng ở trước mặt tôi nói chúng ta là vợ chồng!"
cô vẫn còn muốn tìm bạch mã hoàng tử của mình, đang trong giai đoạn gặp gỡ lãng mạn, người đàn ông này thật sự là quá đáng ghét!
Cư nhiên ở trước mặt Cody nói là người đàn ôngcủa cô, ghê tởm nhất chính là lại còn đem sự thanh bạch của cô làm mất sạch!
"Ngọc Sính Đình, em thử nói thêm một câu như thế nữa xem!"
Giọng nói của Mạc Thiên Kình trầm thấp nhưng tràn đầy tính chất uy hiếp bay vào lỗ tai Sính Đình, Sính Đình khinh bỉ ném ra một cái xem thường, cầm điện thoại nhét lên giường!
"Mạc Thiên Kình, tôi chính là không đồng ý gả cho anh, sao, như thế nào!"
nói xong nhấn nút cúp máy!
"Hừ. . . . . . Uy hiếp tôi sao, Mạc Thiên Kình, anh cho rằng tôi còn sợ anh sao?"
Bây giờ bọn họ cách xa nhau mấy ngàn dặm, cô mới không sợ uy hiếp của anh!
Ở một chỗ khá, Mạc Thiên Kình nghe thấy câu trả lời của Sính Đình đang muốn nổi giận, không ngờ cô lại cúp điện thoại, tức giận nhất thời muốn bốc hỏa lên đến đỉnh đầu!
Nắm điện thoại di động, hận không thể đập nát điện thoại di động thành mảnh vụn, tức đến cắn răng nghiến lợi!
"Ngọc Sính Đình, chờ tôi giải quyết Hắc Lang xong, đến lúc đó tôi sẽ khiến em phải trả giá thật nhiều cho những câu nói kia!"
Lại còn dám nói chuyện với anh như vậy, đã là người phụ nữ của anh, lại còn không muốn gả cho anh, nhìn xem anh sẽ trừng trị cô thế nào!
Sính Đình không nhịn được hắt hơi một cái, kéo cao chăn, xoa xoa lỗ mũi, hừ lạnh một tiếng, người nào đang chửi cô!
Chương 49: truy nã tên giết người
Sính Đình gật đầu một cái, mặc dù trong lòng rất phức tạp, dù sao người bị vây bắt chính là bạn học cũ của mình, hơn nữa còn là người đàn ông mình đã từng thầm mến, nhưng thân là cảnh sát, Vu Minh Huy đã giết nhiều mạng người như vậy, phá hủy nhiều nhà máy như vậy, mức độ biến thái của hắn đã khiến người người phẫn nộ, bất luận từ phương diện nào, cô cũng phải tiến hành bắt hắn!
Cody lái xe cảnh sát, theo điều tra mới nhất đã tìm được nơi ở của Vu Minh Huy, một tòa nhà ba tầng tại khu dân cư ngoại ô Thành Nam!
Mười mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lái tới đó, Cody và Sính Đình lái xe điều khiển đến chỗ ở của Minh Huy, cảnh sát vũ trang đã bao vây toàn bộ nhà của hắn ta.
Người ở bên trong hình như có tật giật mình, sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, từ bên trong len lén nhìn ra bên ngoài, lập tức liền trốn ở trong phòng, hắn ta đang chuẩn bị cầm thuốc nổ đi đánh bom một nhà máy khác vừa không chấp nhận hắn .
"Vu Minh Huy, lập tức ra ngoài đầu hàng, anh đã bị bao vây!"
Cody cầm cái loa kêu lớn, Vu Minh Huy ló đầu ra, nhìn cảnh sát phía ngoài, lộ ra nụ cười tà ác.
Sính Đình chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra Vu Minh Huy, càng thêm khẳng định, người nọ chính là bạn học cũ của mình, Vu Minh Huy!
"Vu Minh Huy, tôi là Ngọc Sính Đình, anh còn nhớ không? Tôi là bạn học thời cấp 3 của anh, ngồi cùng bàn với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Sính Đình đoạt lấycái loa trong tay Cody hướng vào bên trong la lớn, Cody cũng không ngăn cản cô.
Vu Minh Huy nghe thấy giọng nói của Sính Đình, đi tới bệ cửa sổ lầu hai, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang cầm loa, đầu tiên là chấn động, ngay sau đó liền hiểu ra.
Mới đầu hắn còn không biết tại sao lại mình lại nhanh chóng bị bại lộ thân phận như vậy, không ngờ thật sự là cô!
hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến, bản thân mình luôn luôn xử lý mọi chuyện vô cùng an toàn, tại sao lại bị cảnh sát tìm được nhanh như vậy!
thì ra là cô, Ngọc Sính Đình, người phụ nữ này, thật sự là cô!
Tròng mắt đen lập tức trở nên đỏ quạch, rất dữ tợn khiến gương mặt đẹp trai cũng trở nên vặn vẹo, trở nên vô cùng kinh khủng.
"Vu Minh Huy, anh ra ngoài đi, chúng ta sẽ bình tĩnh nói chuyện . . . . . ."
"Cảnh sát trưởng Khoa, hài cốt cũng tìm thấy rồi, đúng là hài cốt của một người phụ nữ và một đứa bé!"
một cảnh sát đã chạy tới hướng Cody hồi báo, hai bộ xương trắng hếu lập tức được người phía sau mang tới, trắng đến dọa người!
Sính Đình nhìn những bộ hài cốt trắng toát kia, chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh thổi qua, rất lạnh lẽo!
Vu Minh Huy không ngờ bọn họ cũng đã đào ra hài cốt của vợ con mình, đôi tròng mắt đen càng thêm đỏ đến dọa người!
"Vu Minh Huy, cái tên Đại Biến Thái này, không ngờ anh thật sự giết vợ con mình!"
Sính Đình không kềm chế được nữa giận dữ hét lên, âm thanh gầm thét khiến tất cả cảnh sát đều nhìn cô rống giận không có chút hình tượng nào.
"Ngọc Sính Đình, người phụ nữ đê tiện này, không ngờ đã tìm ra được ông đây, hôm nay, tao sẽ chôn mày theo cùng!"
Vu Minh Huy dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Ngọc Sính Đình, Sính Đình đứng ở phía dưới, nhưng cũng bị bộ dáng dữ tợn của hắn làm sợ hết hồn.
"Vu Minh Huy, hãy khoanh tay chịu trói đi, anh đã bị chúng tôi bao vây!"
Cody la lớn, Vu Minh Huy đột nhiên cười như điên.
"Chúng mày có bản lĩnh thì vào bắt tao đi! Nơi này toàn bộ đều là thuốc nổ, đứa nào dám vào, tao sẽ cùng đứa đó đồng quy vu tận!"
Câu nói này của Vu Minh Huy khiến tất cả mọi người cắn răng nghiến lợi, cầm ống nhòm lên kiểm tra, đúng là sau lưng hắn có một đống thuốc nổ, khi nhìn thấy khiến bọn họ nhíu chặt mày lại!
"Vu Minh Huy, tên biến thái này, chẳng lẽ anh không còn chút nhân tính nào sao? Anh giết hại vợ con, còn đặt bom hủy mấy nhà máy, nhân viên an ninh trong xưởng chết đi, anh thấy yên tâm thoải mái sao?"
Sính Đình lớn tiếng mắng, Cody ra hiệu cho mấy cảnh sát đã qua huấn luyện bài bản lén từ phía sau đi vào.
"Tụi mày đứng lại, kêu Ngọc Sính Đình tới đây!"
Vu Minh Huy tinh mắt nhìn thấy bọn họ di động, rống to, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngọc Sính Đình!
Chương 50: đánh lừa bắt tên cuồng biến thái
"Sính Đình, không được qua đấy!"
Cody không chút suy nghĩ lập tức ngăn cô lại, nắm chặt cánh tay của cô .
Sính Đình không ngờ hắn ta lại muốn gặp mình, trước kia nếu hắn ta gọi cô qua, cô chắc chắn sẽ qua đó, nhưng bây giờ, hắn lại là tên giết người điên cuồng và vô cùng biến thái, cô không muốn qua để chịu chết!
Dựng mày liễu lên, khinh bỉ nhìn chằm chằm Vu Minh Huy !
"Vu Minh Huy, anh cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi qua sao? Anh không muốn tự thú, vậy tôi sẽ bắt mẹ anh, đem mẹ anh đập chết, tôi xem khi anh chứng kiến người thân của anh chết đi, xem anh có ngủ được không?" Sính Đình nổi trận lôi đình, tà ác nhìn Minh Huy hét lớn, nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên một vẻ bối rối, nụ cười khóe miệng càng thêm tà ác.
Cody không ngờ Sính Đình lại nói ra như vậy, ai cũng biết Ngọc Sính Đình tính khí nóng nảy tới cực điểm, phá án cũng không theo quy tắc thường quy, nhưng không ngờ cô lại còn nói muốn giết mẹ người ta!
Đây thật sự là một bài học cho anh!
Mọi người càng thêm kinh ngạc nhìn nữ cảnh sát nóng tính trong truyền thuyết, nhưng không dám hé răng thở mạnh!
"Ngọc Sính Đình, cô đừng nghĩ như vậy có thể hù được tôi...tôi sẽ không mắc mưu của cô!"
Rất nhanh Vu Minh Huy đã tỉnh táo lại, nhìn Ngọc Sính Đình kêu gào.
Ngọc Sính Đình cười lạnh, lấy giấy bút soàn soạt soàn soạt viết xuống một địa chỉ giao cho hai cảnh sát phía sau, dặn dò bọn họ đi đón mẹ hắn!
"Vu Minh Huy, đợi tôi đập chết mẹ anh đã, để xem cái gì gọi là nợ cha con trả, con nợ mẹ trả, tôi nhớ hình như mẹ anh cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, sống cũng đủ rồi, dứt khoát giết bà ta bằng một phát súng, sau đó nấu cho anh ăn!"
Sính Đình gắng nhịn sự ghê tởm trong lòng, cái này gọi là nắm bắt tâm lý, đối với kẻ biến thái, cũng phải dùng phương pháp biến thái.
Đây cũng là điểm đặc biệt của Sính Đình khi phá án!
"Ngọc Sính Đình, tên biến thái!"
Vu Minh Huy rống to, cả người cũng không ngừng run rẩy, người hắn quan tâm nhất đúng là mẹ hắn, hắn không thể để cho mẹ hắn chết!
Sính Đình lại cười lạnh lẽo muốn đ1ng băng, châm chọc nhìn hắn.
" Vu Minh Huy, chúng ta đều như vậy!"
Bộ dáng kia, muốn có bao nhiêu đáng ghét thì sẽ có bấy nhiêu đáng ghét!
Vu Minh Huy lấy súng lục hướng về phía Sính Đình đột ngột bắn một phát, Cody liền nhanh chóng kéo Sính Đình ra, đè cô ngã xuống đất, tránh thoát kiếp này!
Vu Minh Huy bắn thêm vài phát súng ra các phía, Cody và Sính Đình vội vàng né tránh, tránh hắn đang bắn loạn!
"Vu Minh Huy, nếu anh còn bắn loạn, chúng tôi liền giết mẹ anh!"
Hai người cảnh sát theo Ngọc Sính Đình làm việc rất nhanh đã đem mẹ Vu Minh Huy tới, dùng súng chỉa vào đầu bà lão.
Bà lão còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền bị cảnh sát chỉa súng vào đầu!
"Con à! Cảnh sát này làm gì vậy, sao lại muốn giết mẹ?"
Mẹ Vu Minh Huy la lớn, Vu Minh Huy nhìn thấy mẹ mình bị súng chỉa vào đầu, vẻ mặt đầy hốt hoảng.
"Mẹ!"
Sính Đình đi tới, cầm lấy khẩu súng của người cảnh sát, gí sát vào đầu mẹ của Minh Huy, nhìn Minh Huy nói lớn tiếng.
"Vu Minh Huy, anh còn không chịu đầu hàng, tôi sẽ giết chết mẹ anh, dù sao anh cũng đã giết vợ con anh rồi!"
âm thanh lạnh lẽo của Sính Đình khiến tay chân Minh Huy tê dại!
"Minh Huy, con. . . . . ."
nói xong liền tức giận ngã quỵ xuống!
Vu Minh Huy không ngờ Ngọc Sính Đình lại hèn hạ như thế, đem sự thật tàn nhẫn như vậy nói cho mẹ hắn biết, nhìn mẹ mình sắp xỉu, vội vàng nói.
"Ngọc Sính Đình, thả mẹ tao ra!"
Sính Đình cười lạnh, đùa bỡn cây súng lục nhỏ màu bạc trong tay, châm chọc nói: "Tại sao tôi lại phải thả mẹ anh, anh còn không tới đây tự thú, tôi liền giết bà ta!"
nói qua đặt tay vào cò súng, Vu Minh Huy sợ hãi ngay lập tức vứt súng đi, còn chưa kịp nói gì, liền bị hai người cảnh sát vũ trang giữ chặt, không thể động đậy!
"Ngọc Sính Đình!"
Vu Minh Huy cắn răng nghiến lợi rống to, người cảnh sát khác nhanh chóng tháo bỏ thuốc nổ, mẹ của Vu Minh Huy cũng lộ ra bộ mặt thật, một nữ cảnh sát khoảng hơn hai mươi tuổi!
Chương 49: truy nã tên giết người
Sính Đình gật đầu một cái, mặc dù trong lòng rất phức tạp, dù sao người bị vây bắt chính là bạn học cũ của mình, hơn nữa còn là người đàn ông mình đã từng thầm mến, nhưng thân là cảnh sát, Vu Minh Huy đã giết nhiều mạng người như vậy, phá hủy nhiều nhà máy như vậy, mức độ biến thái của hắn đã khiến người người phẫn nộ, bất luận từ phương diện nào, cô cũng phải tiến hành bắt hắn!
Cody lái xe cảnh sát, theo điều tra mới nhất đã tìm được nơi ở của Vu Minh Huy, một tòa nhà ba tầng tại khu dân cư ngoại ô Thành Nam!
Mười mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lái tới đó, Cody và Sính Đình lái xe điều khiển đến chỗ ở của Minh Huy, cảnh sát vũ trang đã bao vây toàn bộ nhà của hắn ta.
Người ở bên trong hình như có tật giật mình, sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, từ bên trong len lén nhìn ra bên ngoài, lập tức liền trốn ở trong phòng, hắn ta đang chuẩn bị cầm thuốc nổ đi đánh bom một nhà máy khác vừa không chấp nhận hắn .
"Vu Minh Huy, lập tức ra ngoài đầu hàng, anh đã bị bao vây!"
Cody cầm cái loa kêu lớn, Vu Minh Huy ló đầu ra, nhìn cảnh sát phía ngoài, lộ ra nụ cười tà ác.
Sính Đình chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra Vu Minh Huy, càng thêm khẳng định, người nọ chính là bạn học cũ của mình, Vu Minh Huy!
"Vu Minh Huy, tôi là Ngọc Sính Đình, anh còn nhớ không? Tôi là bạn học thời cấp 3 của anh, ngồi cùng bàn với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian